Dòng sông trôi về đâu
Khi con thuyền em lừng lững
Bất chấp ghềnh bãi
Đối mặt sóng to bão dồn
Là người tình muôn đời không mệt mỏi trước gió trời bất nhẫn
Quăng lên bờ một linh hồn cá
Hoá kiếp thành rong rêu
Thành vượn bốn chân hay người đi thẳng
Vẫn tồn tại sâu thăm thẳm dốc
Ngọn sóng ngoài kia ép lại bão tố trong lòng
Đường tình duyên trong veo lắm bất trắc
Khó hơn chống chọi sóng dữ thác cao
Nhận chìm tất cả khi bãi bùn khi ngục tối hang sâu
Rút ruột tằm nhả tơ một lần thiêu thân vào cõi chết
Trả lại biển khơi tiếng khóc bạc lòng tin biển
Giếng sâu có dây gàu dài biển khô cách núi ngăn sông
Chuyến đi về tưởng nghĩ suy trăm điều đã chín
Vẫn còn đó nỗi nông sâu con người gai góc
Lạch luồng không soi rọi
Thuyền bến cách xa rồi mãi mãi trả về biển dữ xác thân
- Thơ của Chung