Đà Lạt đêm
Lạnh cong chiếc điện thoại tím tái môi
Em nép vào anh
Rút hết hơi ấm cuối ngày
Chúng mình cùng rét buốt
Lạnh cong chiếc điện thoại tím tái môi
Em nép vào anh
Rút hết hơi ấm cuối ngày
Chúng mình cùng rét buốt
Chiếc áo len vội mua choàng khăn rực màu xác pháo
Co ro giữa đêm chờ lon bia thứ tư tan chảy
Đĩa ốc buồn không chạm cọng rau răm
Gió lạnh ngấm buốt vào xương tuỷ
Về đâu đêm nay hai chúng mình không gia đình
Thành phố lạnh tắt đèn ngủ sớm
Lên dốc
Xuống bậc
Thở hốc hác
Bỏng môi
Vết đứt cũ rát muối
Lên dốc
Xuống bậc tam cấp
Ngủ vùi trên đỉnh
Ngày mai rời xa thành phố rét mướt
Buồn
Lạnh
Chuyến xe vội vã đổ đèo
Trượt dốc
Đất nước đẹp vô cùng
Không muốn rời chân ga
rơi từ 1.500 mét về phố thị chen chật
Thở dài trống xuôi dùi ngược
Ngao ngán
Trách nhiệm chưa tròn
Mệt mỏi thị phi
Rơi từ 1.500 mét
Em ước gì chúng mình như chim có cánh tìm cây liền cành
Bay về tổ ấm riêng tư
Bay xa …
Quên lối về
Bay xa…
17/2/2014
- Thơ của Chung