Thành phố tôi yêu ráng bước qua mùa dịch giặc
Nơi an toàn, có thể, chỉ ở trong tim
Phố đông đúc chưa bao giờ thổn thức
Mới thưa người chân đã bước bồn chồn
Thành phố tôi yêu tiếng còi xe xé tai từ sớm tinh sương đến giữa trưa nắng đổ
Có ai ngờ thinh lặng nén cả nhịp thở dồn
Thành phố hiện đại mà ngập lún trong quán xá vỉa hè chen chật che chắn mọi lối đi
Xe chưa kịp dừng đã vội rồ ga vọt chạy
Những món ăn ngon hay dở đều trở thành văn hóa
Khẩu vị cá nhân sao dám lấn át nét độc lạ chốn thị thành
Rồi một ngày vắng lặng đến ghê người
Thành phố đó mà ngỡ xa lạ lắm
Dù nơi an toàn có thể chỉ còn trong ký ức xa
Chúng mình cũng sẽ bước qua mùa dịch giặc ( không lẽ không?)
Chỉ vài tuần thôi thành phố mình sẽ bước qua mùa dịch giặc
Ráng lên đi, có căng phồng cũng đừng vội vỡ toang
Dù bước chân có đơn lẻ giữa mùa dịch giặc
Rồi chúng mình sẽ cùng thành phố cố bước qua
Saigon, 22/02/2020